Nội dung mô tả
Như vậy, duyên nhân quả con người được xác định là những gì mắt thấy, tai nghe xảy ra trước mắt, từ đó chúng ta ứng xử với các đối tượng đó bằng trí tuệ đạo đức nhân quả, không làm khổ mình khổ người, thì sẽ đem lại bình an cho mình cho người.
Quý bạn đọc vui lòng chọn định dạng pdf hoặc epub, rồi nhấn nút “Đọc” ở trên để đọc toàn bộ nội dung, hoặc xem trực tiếp như sau:
Ngày 7 tháng 8 năm 2019
DUYÊN NHÂN QUẢ
Phật tử N.N thưa hỏi
Hỏi: Thưa sư cô Nguyên Thanh, làm sao mình biết rằng chúng sinh đó có duyên nhân quả hoặc không để mình thực hiện nhân quả hoặc không xen vào? Xin cảm ơn BBT!
Đáp: Kính gửi chú N.N!
Để xác định chúng sanh có duyên với mình thì những sự việc gì xảy ra trước mắt mình một cách bất ngờ như: mắt thấy, tai nghe, thân cảm nhận thì những chúng sanh hay sự việc đó có duyên với mình.
Xét về nhân quả thảo mộc, những duyên nào tác động trực tiếp tới sự sống của thảo mộc thì mới gọi là có duyên nhân quả với thảo mộc đó.
Ví dụ 1: Đất xung quanh cây, không khí tác động vào cây, ánh nắng tác động vào cây, người ta cầm xô nước tưới vào cây thì nước tác động vào cây mới có duyên với cây đó…
Còn xô nước để một bên cây, nhưng chưa được tưới vào cây (tức là chưa tác động vào cây) thì không có duyên nhân quả với cây đó (vì nó không hợp duyên vào sự sống của cây).
Cho nên, những gì xảy ra tác động vào con người thông qua các giác quan trực tiếp thì đó mới gọi là có duyên nhân quả với người đó. Trong trường hợp này chúng ta ứng xử bằng trí tuệ nhân quả để đặt lòng thương đúng chỗ. Ngoài ra ta không đi tìm nhân quả để đặt lòng thương, vì như vậy là can thiệp vào nhân quả của chúng sanh.
Ví dụ 2: Mình đi trên đường thấy những con cá bị người ta bắt đem ra chợ bán thì ta mua về thả; thấy người nghèo họ xin ăn thì ta giúp cho họ thức ăn, đồ uống… để thực hiện hạnh bố thí.
Ta không đi tìm người nghèo, hay chúng sanh bị bệnh, bị đau khổ cứu giúp, vì đó là nhân quả của chúng sanh gây ra nên phải chịu quả khổ, mình không lãnh thay nghiệp khổ đó, mình không xen vào nhân quả của họ.
Ví dụ 3: Khi ta đang ngồi chơi xả tâm, nghe thấy tiếng con nhái bị rắn cắn thì ta sẽ ra cứu con nhái bằng cách tới chỗ đó xua đuổi con rắn. Nếu có ít cơm nguội thì mình rải gần đó và nói: “Bạn rắn đừng làm hại bạn nhái để ăn thịt vì đó là làm ác, phải chịu quả khổ đau. Bạn hãy ăn miếng cơm này cho no bụng nhé”.
Ví dụ 4: Khi đang tập nhiếp tâm an trú trong hơi thở hoặc bước đi kinh hành mà nghe tiếng con nhái bị rắn cắn thì lúc này ta không ra cứu, mà tiếp tục tác ý nhiếp tâm trong hơi thở hoặc bước đi cho chặt chẽ, tâm không dao động vì lúc này tâm chúng ta đang tập để nhiếp phục trên thân hành, không quay ra bên ngoài, nếu ta vì tiếng kêu mà ra cứu là ta đã bị nhân quả lôi kéo, mất đi sự nhiếp tâm trên thân hành, gọi là tâm phóng dật.
Như vậy, duyên nhân quả con người được xác định là những gì mắt thấy, tai nghe xảy ra trước mắt, từ đó chúng ta ứng xử bằng trí tuệ đạo đức nhân quả, không làm khổ mình khổ người, thì sẽ đem lại bình an cho mình cho người.
TM. Ban Biên Tập
Sc. Nguyên Thanh
Leave a Comment
Tóm lại, muốn thấy được gốc rễ cần phải nhìn xuyên qua cành lá, muốn hiểu được bản chất của vấn đề thì phải nhìn xuyên qua các hiện tượng. Con người trên thế gian này hạnh phúc hay khổ đau, bệnh tật hay khỏe mạnh đều do hạnh nghiệp nhân quả mà ra. Vì vậy, hãy tự mình thắp lên ngọn đuốc đạo đức nhân quả, sống không làm khổ mình khổ người, mới có thể chuyển đổi được nghiệp khổ thành cuộc sống hạnh phúc, an vui, giải thoát.
Tóm lại, pháp tu của người già là ngồi chơi xả tâm, tức là tu Tứ Niệm Xứ trên Tứ Niệm Xứ. Khi có chướng ngại nào xảy ra trên bốn chỗ thân, thọ, tâm, pháp, thì dùng pháp Như Lý Tác Ý đuổi đi cho thật sạch để bảo vệ chân lý thanh thản, an lạc, vô sự. Cứ siêng năng tu tập đến khi tâm đủ nội lực bất động trước cận tử nghiệp thì không còn tái sanh luân hồi.
Tóm lại, hàng ngày trong mọi công việc chúng ta cần nương theo thân hành để tập Chánh Niệm Tĩnh Giác, nhờ sức tĩnh giác này mà tâm bình tĩnh dùng tri kiến đạo đức nhân bản – nhân quả điều khiển hành động thân, khẩu, ý không làm khổ mình khổ người, đó chính là “sống là tu, tu là sống” để đem lại sự hạnh phúc, an vui cho mình và mọi người.
Tóm lại, trong giao tiếp với mọi người thì phải chánh niệm tĩnh giác quán xét cả nội tâm lẫn ngoại cảnh, tức là biết toàn diện, biết toàn diện là nhìn đời bằng đôi mắt nhân quả để ứng xử với nhau trên tinh thần không làm khổ mình khổ người, thì sẽ khắc phục được vấn đề chen ngang và áp đặt ý kiến của mình lên người khác, đó là làm chủ lời nói.
Như vậy, đối với một người còn sống giao tiếp thì giữ 5 tiêu chuẩn đạo đức làm người, nhìn đời bằng đôi mắt nhân quả, thỉnh thoảng thọ Bát Quan Trai để thực hiện đời sống không làm khổ mình khổ người, sống không làm khổ mình khổ người là giới luật, mà giới luật chính là nền tảng đạo đức, là cội gốc của thiền định, là bông trái của trí tuệ, do vậy đời sống đạo đức rất quan trọng đối với người tu hành giải thoát.
Tóm lại, sự bố thí, làm từ thiện phải thực hiện đúng lộ trình nhân quả: nếu chúng sanh sống thiện mà gặp khó khăn thì chúng ta nên giúp đỡ để họ tiếp tục sống thiện; còn nếu chúng sanh sống ác mà gặp khó khăn thì ta nên để họ tự trả nhân quả; nếu chúng ta giúp đỡ chúng sanh mà tạo duyên phát sinh ác pháp cản trở tức là chúng sanh chưa đủ duyên phước để nhận sự giúp đỡ này, thì chúng ta nên dừng lại, hoặc là khuyên nhủ họ nên sống thiện bồi đắp phước đức để chuyển đổi nhân quả.
Tóm lại, pháp sai chứ người không sai. Vì pháp sai nên làm cho con người bị ức chế tâm trong hình thức giới luật, tiến lên thì không được mà lùi xuống thì phạm giới, nên kiểu gì cũng bị khổ đau. Còn khi gặp đúng chánh pháp, giúp chúng ta biết cách triển khai tri kiến xả tâm, ly dục ly ác pháp, hóa giải mọi chướng ngại trong lòng để tâm trở về trạng thái thanh thản, an lạc, vô sự, vượt qua nhân quả, vững bước tiến lên trên con đường giải thoát.
Tóm lại, nghiệp tương ưng tái sanh luân hồi, tạo ra sự sống mới, khổ đau hay hạnh phúc đều do hạnh nghiệp mà ra. Nghiệp do tâm tạo, cho nên chúng ta phải biết thương tâm nghiệp lực của mình, thương tâm nghiệp lực của mình thì phải biết triển khai tri kiến nhìn đời bằng đôi mắt nhân quả để sống không làm khổ mình khổ người thì sẽ tiến hóa trên con đường thiện, giải thoát tâm mình ra khỏi mọi sự khổ đau và chấm dứt tái sanh luân hồi.
Tóm lại, càng siêng năng quét nhà thì nhà càng sạch, càng siêng năng xả tâm thì tâm càng sáng. Muốn tâm thanh tịnh thì phải trực tiếp trong mọi cảnh phản tỉnh tâm mình, luôn ngăn ác diệt ác pháp để tâm không còn chướng ngại, nên tâm dung thông với vạn hữu trong tình thương yêu và tha thứ, đó chính là hạnh phúc chân thật của cuộc đời.
Tóm lại, bậc làm cha mẹ hãy đứng trên lập trường đạo đức nhân quả để nuôi dạy các con của mình biết ăn chay vì đức hiếu sinh theo tinh thần 5 tiêu chuẩn đạo đức làm người, biết thương yêu chia sẻ sự sống với mọi người, biết trau dồi lòng từ để rèn luyện sức tĩnh giác, biết giữ gìn vệ sinh môi trường sống và hướng theo chánh nghiệp để xây dựng cho mình một cuộc sống hạnh phúc, bình an, no ấm.
Tóm lại, dục và ác pháp là nguyên nhân gây ra sự khổ đau cho con người. Để ly dục ly ác pháp thì chúng ta cần phải thực tập và rèn luyện theo đúng lộ trình Bát Chánh Đạo. Khi tâm ly dục ly ác pháp thì trạng thái bất động, thanh thản, an lạc, vô sự hiện ra, đó chính là chân lý giải thoát của Đạo Phật.
Tóm lại, lòng yêu thương phải có trí tuệ nhân quả soi sáng thì mới gọi là lòng yêu thương đúng chỗ, cho nên Trưởng lão Thích Thông Lạc dạy chúng ta: đạo đức nhân bản – nhân quả, sống không làm khổ mình khổ người và khổ chúng sanh, đó là phát triển lòng thương yêu đúng lộ trình nhân quả.
Tóm lại, chị hãy lấy tình thương của người mẹ để nuôi dưỡng tâm hồn giải thoát của các con, cùng nhau thắp sáng lên ngọn đèn đạo đức nhân bản – nhân quả, sống không làm khổ mình khổ người để bước đi vững chắc trên đường về xứ Phật.
Tóm lại, nghiệp là từ trường của hành động thân, khẩu, ý do tâm điều khiển, nghiệp nằm ngoài thân ngũ uẩn và tác động vào thân ngũ uẩn, còn tâm là cái biết tổng hợp của 6 thức trong thân ngũ uẩn. Nghiệp do tâm tạo và tâm là thể hiện của nghiệp. Muốn tâm thanh thản, an vui thì tâm phải ngăn và diệt nghiệp ác, tăng trưởng nghiệp thiện, sống không làm khổ mình khổ người.
Mục đích của Đạo Phật là trang bị cho con người sự hiểu biết không có khổ đau, chứ không phải kiến thức để hơn thua tranh luận với người khác, cho nên muốn điều phục tâm ngã mạn thì chúng ta phải sống đúng 5 tiêu chuẩn đạo đức làm người và thực hành chuyên sâu 10 điều lành, luôn triển khai chánh kiến nhìn đời bằng đôi mắt nhân quả, chứ không thấy đúng sai phải trái, để xả tâm chướng ngại, sống đạo đức không làm khổ mình khổ người.
Tri Kiến Giải Thoát
1 năm trước
Những gì mắt thấy, tai nghe xảy ra trước mắt chúng ta là có duyên nhân quả với mình
Các tương tác cảm xúc
Xem phản hồi của và những người khác
Thiện Tâm
1 năm trước
Con kính tri ân Sư Cô cùng BBT đã chia sẽ cho chúng con bài viết vô cùng hữu ích ạ!🙏❤️
Các tương tác cảm xúc
Phản hồi tới trikiengiaithoat