Lòng yêu thương đúng lộ trình nhân quả

Nguyên Thanh

13 Tháng Chín, 2019

  • Bỏ chọn
  • Xúc động
11

Các tương tác cảm xúc

Tất cả
11
Bạn
  • 2 người khác thấy bổ ích
  • 2 người khác thấy cảm hứng
  • 5 người khác thấy xúc động
Chuyển sang nghe podcast

Nội dung mô tả

Tóm lại, lòng yêu thương phải có trí tuệ nhân quả soi sáng thì mới gọi là lòng yêu thương đúng chỗ, cho nên Trưởng lão Thích Thông Lạc dạy chúng ta: đạo đức nhân bản – nhân quả, sống không làm khổ mình khổ người và khổ chúng sanh, đó là phát triển lòng thương yêu đúng lộ trình nhân quả.

– Nguyên Thanh

Quý bạn đọc vui lòng chọn định dạng pdf hoặc epub, rồi nhấn nút “Đọc” ở trên để đọc toàn bộ nội dung bài triển khai tri kiến giải thoát, hoặc xem trực tiếp như sau:

Ngày 13 tháng 9 năm 2019

LÒNG YÊU THƯƠNG ĐÚNG LỘ TRÌNH NHÂN QUẢ

Phật tử D.T.G thưa hỏi

Hỏi: Giá như có ai đó sẵn lòng giảng giải cho con chỗ này thì hay biết mấy nhỉ, con sẽ vô cùng biết ơn ạ! Lòng thương yêu đặt đúng chỗ tức là đặt đúng vào lộ trình của nhân quả. Con mới chân ướt chân ráo bước chân vào Phật giáo nên con chưa hiểu chỗ: Đặt yêu thương vào đúng lộ trình nhân quả nghĩa là sao ạ? Con cảm nhận về câu trên có phần mơ hồ.

Đáp: Kính gửi chị Đ.T.G!

Nguyên Thanh xin được bổ sung thêm để trau dồi tri kiến làm sáng tỏ lời dạy của Thầy Thông Lạc.

Nguyên văn của đoạn trích là: “Tóm lại, lòng thương yêu của mọi người cần phải được phát triển như Đức Phật đã dạy: “Sanh thiện, tăng trưởng thiện”. Sanh thiện, tăng trưởng thiện tức là đặt lòng thương yêu đúng chỗ, đúng chỗ tức là đặt đúng vào lộ trình của nhân quả thì lòng thương yêu mới phát triển”, tức là thực hiện hành động thiện không làm khổ mình khổ người trong nhân quả của mình để mang lại sự bình an cho mình cho người, gọi là đạo đức nhân quả, đó là thực hiện lòng yêu thương đúng chỗ, còn ngoài nhân quả mà thực hiện lòng yêu thương là phi đạo đức nhân quả, là thực hiện lòng yêu thương sai chỗ.

Cũng như người nông dân chăm sóc cây lúa phải bón phân, tưới nước, làm cỏ… đúng giai đoạn, đúng liều lượng thì cây lúa mới phát triển tốt, còn sai giai đoạn, sai liều lượng thì cây sẽ phát triển kém, thậm chí là chết.

Như vậy, trong duyên nhân quả ta thực hiện thiện pháp thì đó mới gọi là lòng yêu thương đúng chỗ. Cho nên, lòng yêu thương phải đặt trong mối quan hệ nhân quả, ngoài mối quan hệ nhân quả là đặt lòng yêu thương sai nhân quả. Vì thế, các đấng Bồ tát cứu khổ cứu nạn trong kinh sách phát triển mô tả thực hiện lòng thương yêu ngoài nhân quả, đó là phi đạo đức nhân quả, thành ra ảo tưởng, không phải là lòng thương yêu.

Đức Phật dạy: “Ta chỉ độ người hữu duyên chứ không thể độ người vô duyên được”, có nghĩa là Đức Phật chỉ độ được những người có duyên nhân quả với Ngài, tức là Đức Phật thực hiện lòng yêu thương đúng lộ trình nhân quả, còn nếu không có duyên nhân quả với Ngài thì Đức Phật không thể độ được, vì sai lộ trình nhân quả.

Sinh thời Trưởng lão Thích Thông Lạc đã từng nói: “Phỏng chừng bây giờ Đức Phật tái sanh lại mà nếu không có duyên với chúng sanh thì nói cũng chẳng ai nghe, người ta sẽ bảo Đức Phật là ông già lẩm cẩm”. Rõ ràng pháp Phật là chân lý giải thoát nhưng nếu Đức Phật không có duyên nhân quả với chúng sanh thì cũng không thể nào giáo hóa ai được, tức là không thể thực hiện lòng yêu thương đối với người không có duyên với Ngài.

Đức Phật sau khi tu xong Ngài quan sát ai có duyên thì mới độ, và những người đầu tiên có duyên với Đức Phật là 5 anh em Kiều Trần Như. Sau đó Đức Phật thực hiện hạnh đi khất thực từng nhà tạo duyên nhân quả để thực hiện lòng thương yêu của mình.

Còn Trưởng lão Thích Thông Lạc, sau khi tu chứng Thầy dùng Tam Minh quan sát thấy chúng sanh có phước hưởng chánh pháp, nhưng duyên quá mỏng nên Thầy mới tạo duyên giáo hóa chúng sanh, tức là tạo duyên nhân quả để thực hiện lòng thương yêu của mình.

Cho nên, chúng ta chỉ thực hiện lòng yêu thương trong nhân quả của mình, còn ngoài nhân quả của mình mà thực hiện lòng thương yêu tức là xen vào nghiệp của người khác thì sẽ rước sự khổ đau cho mình, nên nó không còn là lòng thương yêu nữa.

Khi thấy đối tượng có duyên với mình thì lúc đó chúng ta mới thực hiện lòng thương yêu bằng hành động không làm khổ mình khổ người, không làm khổ mình khổ người tức là ngăn ác diệt ác pháp, ngăn ác diệt ác pháp thì ngay đó là thiện pháp.

Ví dụ 1: Khi chúng ta đi trên đường, bỗng nhiên gặp một con cá đang mắc cạn trên vũng nước nhỏ thì chúng ta biết là mình có duyên nhân quả với con cá này, nên mình thực hiện lòng thương yêu bằng cách thả nó về với ao hồ, sông suối đúng môi trường sống của nó. Đó chính là thực hiện tâm bi, phóng sanh đúng chánh pháp.

Còn nếu mình phóng sanh bằng cách ra ngoài chợ mua chim, cá về thả thì đó là đi tìm nhân quả của chim, cá, tức xen vào nhân quả của chim, cá để rước nghiệp khổ của chúng vào thân thì điều này gọi là lòng thương yêu đặt sai lộ trình nhân quả.

Ví dụ 2: Khi người khác chửi mình thì mình biết có duyên nhân quả với người này nên mình xả tâm, không giận hờn và còn lựa lời để nói cho họ nguôi bớt giận đó là thương mình thương người, nên gọi là lòng yêu thương đúng lộ trình nhân quả, tức là trong nhân quả ta thực hiện thiện pháp không làm khổ mình khổ người, gọi là lòng yêu thương đúng chỗ.

Ví dụ 3: Khi chúng ta đang đi bộ trên vỉa hè, nhìn thấy một bà cụ già yếu muốn sang đường, nhưng xe cộ đông quá, thì ta nên dắt bà cụ sang đường, đó chính là thực hiện lòng yêu thương đúng lộ trình nhân quả.

Ví dụ 4: Trưởng lão Thích Thông Lạc thường dạy mình tặng sách phải lựa người, nếu người nào sống đạo đức, hoặc mong muốn sống đạo đức, có duyên với mình thì mới tặng, tức là thực hiện lòng yêu thương đúng lộ trình nhân quả; ngược lại nếu tặng bừa bãi với những người không có duyên, còn đang say mê trong ác pháp thì họ sẽ phỉ báng sách Thầy và như vậy họ sẽ mất đi duyên lành với chánh pháp, thì lúc này gọi là lòng yêu thương đặt sai chỗ.

Ví dụ 5: Có người khi hiểu Phật pháp thì bắt đầu thực hiện đức hiếu sinh qua hạnh ăn chay, rồi khuyên cả nhà phải ăn chay theo mình, nhưng họ không ăn chay được vì không quen và họ cũng chưa hiểu mục đích của việc ăn chay, thành ra người đó sanh tâm buồn khổ, bực tức ở trong lòng, đó là đặt lòng yêu thương sai lộ trình nhân quả, vì người đó không hiểu rằng người thân đang ở trong cái nghiệp thèm ăn thịt chúng sanh, chứ họ đâu có muốn ăn chay như mình.

Chừng nào mình ăn chay sống thiện, thân khỏe mạnh, tâm thanh thản, an vui, họ thấy vậy rồi tới hỏi han cách sống, lúc đó mình biết rằng thiện duyên của họ đã tới thì mình mới nói đôi lời để khuyên họ sống thiện pháp, đó mới gọi là đặt lòng yêu thương đúng lộ trình nhân quả.

Ví dụ 6: Chúng ta tạm thời cắt duyên với công việc, gia đình, bạn bè để thu xếp vào thất thọ Bát Quan Trai, nhưng ngồi trong thất cứ khởi tâm ái kiết sử nhớ thương người này người kia, muốn làm chuyện này chuyện nọ (phóng dật), dù là việc thiện đi chăng nữa thì cũng là ác pháp làm động tâm mình, thì đó là đặt lòng yêu thương sai lộ trình nhân quả.

Đã thọ Bát Quan Trai không vướng bận duyên sanh bên ngoài thì lúc này thân tâm mình là nhân quả, nên chúng ta thực hiện đạo đức nhân quả với chính thân tâm của mình bằng cách ngồi chơi xả chướng ngại pháp trên thân tâm của mình để thân tâm được an trú trong trạng thái thanh thản, an lạc, vô sự, giải thoát, đó là thực hiện lòng yêu thương đúng lộ trình nhân quả.

Ví dụ 7: Hàng ngày chúng ta mỗi khi đi, đứng, nằm, ngồi thì tác ý nhắc tâm: “Phải quan sát cẩn thận kỹ lưỡng không làm đau khổ chúng sanh nhỏ bé”, vì những con vật trong tầm mắt của chúng ta là có duyên nhân quả với chúng ta, nên chúng ta thực hiện lòng yêu thương đúng lộ trình nhân quả, tức là trau dồi lòng từ, thực hiện lòng yêu thương có đối tượng.

Ví dụ 8: Khi tu tập trong thất đang ngồi chơi xả tâm, nghe tiếng kêu của con nhái khi bị con rắn cắn, thì chúng ta biết sự việc này có duyên nhân quả với mình, nên chúng ta liền ra khỏi thất, đi về phía tiếng kêu để cứu con nhái bằng cách xua đuổi con rắn đi chỗ khác và nói với con rắn rằng: “bạn rắn ơi, bạn đừng ăn thịt con nhái, tội nghiệp, để buổi trưa ta sẽ cho bạn một ít cơm ở đây để bạn ăn nhé”, đó chính là thực hiện lòng yêu thương đúng lộ trình nhân quả.

Còn nếu đang tu tập nhiếp tâm và an trú tâm trên thân hành thì dù có nghe tiếng kêu cứu của con nhái ta cũng không ra cứu mà tiếp tục tác ý nhiếp tâm và an trú tâm trên thân hành của mình, vì lúc này tâm đang quay vào trên thân nên mọi nhân quả bên ngoài không liên quan đến mình.

Ví dụ 9: Trưởng lão Thích Thông Lạc nói rằng Thầy không có duyên với những người dân ở quê hương Trảng Bàng của Thầy nhiều, nên rất ít người theo Thầy tu học, mặc dù Thầy là người tu chứng nhưng bà con hàng xóm họ coi như Thầy là một người tu sĩ bình thường, do đó hễ có người dân nào tới với Thầy là Thầy tạo duyên hết sức cho họ biết chánh pháp. Ở Trảng Bàng có chú Thảo (đã mất) làm nghề thợ điện, thỉnh thoảng chú vào chùa Am sửa điện, mỗi lần như vậy Thầy mời cơm và cho phép chú cùng ăn cơm với Thầy, đó là Thầy tạo cái duyên cho chú có cơ hội được gần gũi, hỏi han, rồi Thầy tặng sách để chú biết đến nền đạo đức nhân bản – nhân quả, sống không làm khổ mình khổ người mà Thầy đã thắp sáng, từ đó chú sẽ gieo duyên với chánh pháp ngày càng sâu dày hơn.

Thầy có duyên với những người miền Bắc rất nhiều, người đầu tiên ở miền Bắc biết đến Thầy là thầy Chơn Trí (người Hà Nội), từ đó mới lan ra cho nhiều người Phật tử miền Bắc biết đến Thầy. Nhờ duyên như vậy mà Thầy thực hiện được lòng yêu thương của mình bằng cách dạy cho họ sống đạo đức, tu hành giải thoát.

Ví dụ 10: Đức Phật sau khi tu xong thì những người đầu tiên Đức Phật độ là 5 anh em Kiều Trần Như, họ là những người bạn đồng tu có duyên với Ngài, và bốn chân lý Tứ Diệu Đế là bài pháp đầu tiên mà Đức Phật đã dạy, đó là bản tuyên ngôn chánh pháp của Đức Phật đối với con người trên hành tinh này.

Khi tu chứng Đức Phật chưa về thăm gia đình ngay mà phải đợi 6 năm sau đó, khi quan sát thấy nhân duyên của vương triều đã hội đủ thì Đức Phật mới về thăm Phụ Vương và những người thân trong gia đình, dòng họ để dạy cho họ biết chánh pháp tu hành giải thoát.

Cho nên, Đức Phật quan sát nhân duyên hội đủ, đúng lúc, đúng thời, thì mới thực hiện lòng yêu thương của mình.

Ví dụ 11: Trưởng lão Thích Thông Lạc tu xong (vào thời khuya, ngày 9 tháng 9 năm 1980 Âm lịch), người đầu tiên mà Thầy độ đó là mẹ của mình, người đã tận tâm hộ thất cho Thầy tu chứng. Sau ba tháng thì mẹ Thầy ra đi rất an ổn (tháng 12 Âm lịch năm 1980), đó là Thầy đã thực hiện lòng yêu thương của mình đúng lộ trình nhân quả.

Đức Phật, các vị Thánh Tăng và Trưởng lão Thích Thông Lạc khi tu xong thì tâm từ, bi, hỷ, xả vô lượng, nhưng cũng chỉ độ những người hữu duyên nhân quả với các Ngài, tức là thực hiện lòng yêu thương trong duyên nhân quả của các Ngài, còn khi thấy hết duyên với chúng sanh thì các Ngài ra đi, xả bỏ báo thân, an trú trong từ trường bất động vĩnh viễn.

Đối với chúng ta cũng vậy, chúng ta chỉ có thể thực hiện những hành động thân, khẩu, ý thiện không làm khổ mình khổ người, là thực hiện lòng yêu thương trong duyên nhân quả của mình mà thôi, còn ngoài duyên nhân quả mà thực hiện lòng yêu thương thì lòng yêu thương đó không phát triển được.

Tóm lại, lòng yêu thương phải có trí tuệ nhân quả soi sáng thì mới gọi là lòng yêu thương đúng chỗ, cho nên Trưởng lão Thích Thông Lạc dạy chúng ta: đạo đức nhân bản – nhân quả, sống không làm khổ mình khổ người và khổ chúng sanh, đó là phát triển lòng thương yêu đúng lộ trình nhân quả.

TM. Ban Biên Tập

Sc. Nguyên Thanh

Đọc thêm

Leave a Comment

  • Trịnh Ngọc Tâm

    11 tháng trước

    Con cảm ơn Sư Cô Nguyên Thanh cùng ban biên tập đã triển khai thêm tri kiến cho chúng con.

    • Bỏ chọn
    • Bỏ chọn
    7

    Các tương tác cảm xúc

    Tất cả
    7
    Bạn
    • 1 người khác thấy bổ ích
    • 1 người khác thấy cảm hứng
    • 2 người khác thấy xúc động
    Phản hồi
    Báo bình luận vi phạm

    @Trịnh Ngọc Tâm

  • Tri Kiến Giải Thoát

    11 tháng trước

    "Tóm lại, lòng yêu thương phải có trí tuệ nhân quả soi sáng thì mới gọi là lòng yêu thương đúng chỗ, cho nên Trưởng lão Thích Thông Lạc dạy chúng ta: đạo đức nhân bản - nhân quả, sống không làm khổ mình khổ người và khổ chúng sanh, đó là phát triển lòng thương yêu đúng lộ trình nhân quả." (Sc. Nguyên Thanh)

    • Bỏ chọn
    • Bỏ chọn
    7

    Các tương tác cảm xúc

    Tất cả
    7
    Bạn
    • 1 người khác thấy bổ ích
    • 1 người khác thấy cảm hứng
    • 2 người khác thấy xúc động
    Phản hồi
    Báo bình luận vi phạm

    @Tri Kiến Giải Thoát

  • Tri Kiến Giải Thoát

    11 tháng trước

    "Sinh thời Trưởng lão Thích Thông Lạc đã từng nói: “Phỏng chừng bây giờ Đức Phật tái sanh lại mà nếu không có duyên với chúng sanh thì nói cũng chẳng ai nghe, người ta sẽ bảo Đức Phật là ông già lẩm cẩm”. Rõ ràng pháp Phật là chân lý giải thoát nhưng nếu Đức Phật không có duyên nhân quả với chúng sanh thì cũng không thể nào giáo hóa ai được, tức là không thể thực hiện lòng yêu thương đối với người không có duyên với Ngài." (Sc. Nguyên Thanh)

    • Bỏ chọn
    • Bỏ chọn
    6

    Các tương tác cảm xúc

    Tất cả
    6
    Bạn
    • 1 người khác thấy bổ ích
    • 1 người khác thấy cảm hứng
    • 1 người khác thấy xúc động
    Phản hồi
    Báo bình luận vi phạm

    @Tri Kiến Giải Thoát

  • Tri Kiến Giải Thoát

    11 tháng trước

    "Như vậy, trong duyên nhân quả ta thực hiện thiện pháp thì đó mới gọi là lòng yêu thương đúng chỗ. Cho nên, lòng yêu thương phải đặt trong mối quan hệ nhân quả, ngoài mối quan hệ nhân quả là đặt lòng yêu thương sai nhân quả." (Sc. Nguyên Thanh)

    • Bỏ chọn
    • Bỏ chọn
    6

    Các tương tác cảm xúc

    Tất cả
    6
    Bạn
    • 1 người khác thấy bổ ích
    • 1 người khác thấy cảm hứng
    • 1 người khác thấy xúc động
    Phản hồi
    Báo bình luận vi phạm

    @Tri Kiến Giải Thoát

  • Tri Kiến Giải Thoát

    11 tháng trước

    "Đức Phật dạy: “Ta chỉ độ người hữu duyên chứ không thể độ người vô duyên được”, có nghĩa là Đức Phật chỉ độ được những người có duyên nhân quả với Ngài, tức là Đức Phật thực hiện lòng yêu thương đúng lộ trình nhân quả, còn nếu không có duyên nhân quả với Ngài thì Đức Phật không thể độ được, vì sai lộ trình nhân quả." (Sc. Nguyên Thanh)

    • Bỏ chọn
    • Bỏ chọn
    6

    Các tương tác cảm xúc

    Tất cả
    6
    Bạn
    • 1 người khác thấy bổ ích
    • 1 người khác thấy cảm hứng
    • 1 người khác thấy xúc động
    Phản hồi
    Báo bình luận vi phạm

    @Tri Kiến Giải Thoát

Đọc thêm
Tư liệu tham khảo
Xem thêm
Chia sẻ
Ngày đăng: 16 Tháng Mười Hai, 2023, 22:08
Bài viết liên quan
Hạnh nghiệp nhân quả

Nguyên Thanh

Tóm lại, muốn thấy được gốc rễ cần phải nhìn xuyên qua cành lá, muốn hiểu được bản chất của vấn đề thì phải nhìn xuyên qua các hiện tượng. Con người trên thế gian này hạnh phúc hay khổ đau, bệnh tật hay khỏe mạnh đều do hạnh nghiệp nhân quả mà ra. Vì vậy, hãy tự mình thắp lên ngọn đuốc đạo đức nhân quả, sống không làm khổ mình khổ người, mới có thể chuyển đổi được nghiệp khổ thành cuộc sống hạnh phúc, an vui, giải thoát.

Pháp tu cho người già

Nguyên Thanh

Tóm lại, pháp tu của người già là ngồi chơi xả tâm, tức là tu Tứ Niệm Xứ trên Tứ Niệm Xứ. Khi có chướng ngại nào xảy ra trên bốn chỗ thân, thọ, tâm, pháp, thì dùng pháp Như Lý Tác Ý đuổi đi cho thật sạch để bảo vệ chân lý thanh thản, an lạc, vô sự. Cứ siêng năng tu tập đến khi tâm đủ nội lực bất động trước cận tử nghiệp thì không còn tái sanh luân hồi.

Chánh niệm tĩnh giác để xả tâm

Nguyên Thanh

Tóm lại, hàng ngày trong mọi công việc chúng ta cần nương theo thân hành để tập Chánh Niệm Tĩnh Giác, nhờ sức tĩnh giác này mà tâm bình tĩnh dùng tri kiến đạo đức nhân bản – nhân quả điều khiển hành động thân, khẩu, ý không làm khổ mình khổ người, đó chính là “sống là tu, tu là sống” để đem lại sự hạnh phúc, an vui cho mình và mọi người.

Lòng từ đối trị tâm sân trong đời sống

Nguyên Thanh

Tóm lại, lòng từ như cơn gió mát, thổi đến đâu sẽ xua tan đi cái nóng bức, ngột ngạt tỏa ra từ tâm sân hận đến đó. Cho nên, chúng ta cần phải cố gắng trau dồi lòng từ trong các hành động sống hàng ngày để lòng từ là mình, mình là lòng từ, thì tâm ta sẽ không còn chướng ngại và dung thông với vạn hữu trong tình thương yêu và tha thứ. Nếu thực hành được như vậy, cuộc sống của chúng ta ngày càng trở nên vui tươi, hạnh phúc và bình an.

Tầm tứ

Nguyên Thanh

Tóm lại, tầm là tư duy suy nghĩ, tứ là tác ý. Tầm, tứ thuộc về ý thức của con người, là công cụ quan trọng nhất để tu hành, cho nên chúng ta không diệt tầm tứ, mà sử dụng tầm tứ để dẫn tâm vào đạo bằng cách triển khai tri kiến phân biệt cho thật rõ pháp nào là ác, pháp nào là thiện, rồi dùng pháp Như Lý Tác Ý đoạn dứt pháp ác, an trú tâm trong pháp thiện, xây dựng cho mình cuộc sống hạnh phúc, an vui, giải thoát.

Làm chủ lời nói

Nguyên Thanh

Tóm lại, trong giao tiếp với mọi người thì phải chánh niệm tĩnh giác quán xét cả nội tâm lẫn ngoại cảnh, tức là biết toàn diện, biết toàn diện là nhìn đời bằng đôi mắt nhân quả để ứng xử với nhau trên tinh thần không làm khổ mình khổ người, thì sẽ khắc phục được vấn đề chen ngang và áp đặt ý kiến của mình lên người khác, đó là làm chủ lời nói.

Bố thí chúng sanh

Nguyên Thanh

Tóm lại, sự bố thí, làm từ thiện phải thực hiện đúng lộ trình nhân quả: nếu chúng sanh sống thiện mà gặp khó khăn thì chúng ta nên giúp đỡ để họ tiếp tục sống thiện; còn nếu chúng sanh sống ác mà gặp khó khăn thì ta nên để họ tự trả nhân quả; nếu chúng ta giúp đỡ chúng sanh mà tạo duyên phát sinh ác pháp cản trở tức là chúng sanh chưa đủ duyên phước để nhận sự giúp đỡ này, thì chúng ta nên dừng lại, hoặc là khuyên nhủ họ nên sống thiện bồi đắp phước đức để chuyển đổi nhân quả.

Pháp sai chứ người không sai

Nguyên Thanh

Tóm lại, pháp sai chứ người không sai. Vì pháp sai nên làm cho con người bị ức chế tâm trong hình thức giới luật, tiến lên thì không được mà lùi xuống thì phạm giới, nên kiểu gì cũng bị khổ đau. Còn khi gặp đúng chánh pháp, giúp chúng ta biết cách triển khai tri kiến xả tâm, ly dục ly ác pháp, hóa giải mọi chướng ngại trong lòng để tâm trở về trạng thái thanh thản, an lạc, vô sự, vượt qua nhân quả, vững bước tiến lên trên con đường giải thoát.

Tái sanh

Nguyên Thanh

Tóm lại, nghiệp tương ưng tái sanh luân hồi, tạo ra sự sống mới, khổ đau hay hạnh phúc đều do hạnh nghiệp mà ra. Nghiệp do tâm tạo, cho nên chúng ta phải biết thương tâm nghiệp lực của mình, thương tâm nghiệp lực của mình thì phải biết triển khai tri kiến nhìn đời bằng đôi mắt nhân quả để sống không làm khổ mình khổ người thì sẽ tiến hóa trên con đường thiện, giải thoát tâm mình ra khỏi mọi sự khổ đau và chấm dứt tái sanh luân hồi.

Sống tích cực

Nguyên Thanh

Tóm lại, càng siêng năng quét nhà thì nhà càng sạch, càng siêng năng xả tâm thì tâm càng sáng. Muốn tâm thanh tịnh thì phải trực tiếp trong mọi cảnh phản tỉnh tâm mình, luôn ngăn ác diệt ác pháp để tâm không còn chướng ngại, nên tâm dung thông với vạn hữu trong tình thương yêu và tha thứ, đó chính là hạnh phúc chân thật của cuộc đời.

Hành trang cho con

Nguyên Thanh

Tóm lại, bậc làm cha mẹ hãy đứng trên lập trường đạo đức nhân quả để nuôi dạy các con của mình biết ăn chay vì đức hiếu sinh theo tinh thần 5 tiêu chuẩn đạo đức làm người, biết thương yêu chia sẻ sự sống với mọi người, biết trau dồi lòng từ để rèn luyện sức tĩnh giác, biết giữ gìn vệ sinh môi trường sống và hướng theo chánh nghiệp để xây dựng cho mình một cuộc sống hạnh phúc, bình an, no ấm.

Nuôi dưỡng tâm hồn giải thoát

Nguyên Thanh

Tóm lại, chị hãy lấy tình thương của người mẹ để nuôi dưỡng tâm hồn giải thoát của các con, cùng nhau thắp sáng lên ngọn đèn đạo đức nhân bản – nhân quả, sống không làm khổ mình khổ người để bước đi vững chắc trên đường về xứ Phật.

Nghiệp và tâm

Nguyên Thanh

Tóm lại, nghiệp là từ trường của hành động thân, khẩu, ý do tâm điều khiển, nghiệp nằm ngoài thân ngũ uẩn và tác động vào thân ngũ uẩn, còn tâm là cái biết tổng hợp của 6 thức trong thân ngũ uẩn. Nghiệp do tâm tạo và tâm là thể hiện của nghiệp. Muốn tâm thanh thản, an vui thì tâm phải ngăn và diệt nghiệp ác, tăng trưởng nghiệp thiện, sống không làm khổ mình khổ người.

Xả tâm ngã mạn

Nguyên Thanh

Mục đích của Đạo Phật là trang bị cho con người sự hiểu biết không có khổ đau, chứ không phải kiến thức để hơn thua tranh luận với người khác, cho nên muốn điều phục tâm ngã mạn thì chúng ta phải sống đúng 5 tiêu chuẩn đạo đức làm người và thực hành chuyên sâu 10 điều lành, luôn triển khai chánh kiến nhìn đời bằng đôi mắt nhân quả, chứ không thấy đúng sai phải trái, để xả tâm chướng ngại, sống đạo đức không làm khổ mình khổ người.

Sống là tu, tu là sống

Nguyên Thanh

Tóm lại, Đạo Phật lấy triển khai tri kiến giải thoát trong cuộc sống hàng ngày làm nền tảng vững chắc cho sự tu hành, cho nên Thầy Thông Lạc dạy: “Sống là tu, tu là sống”, sống đạo đức không làm khổ mình khổ người là tu, xả tâm không chướng ngại trước mọi hoàn cảnh là sống. Nếu sống và tu được như vậy thì cuộc đời này là cảnh thiên đàng hạnh phúc biết bao!

Đăng ký
Đăng nhập với tên người dùng và mật khẩu
Khôi phục mật khẩu
Vui lòng nhập email đã đăng ký tài khoản, chúng tôi sẽ gửi email đổi mật khẩu đến hộp thư của bạn
Đăng nhập trang web
Khôi phục mật khẩu
Cách khác để đăng nhập
Đăng ký
Chia sẻ

Đã copy liên kết vào bộ nhớ tạm